Ăn chưa con?
Tiếc nuối gì những bữa cơm phải tự mình ngược đãi
Mà phải ăn vội ăn vàng,
Lề đường, hàng quán
Bát cơm chan nước mắt,
Về đi con, mẹ nấu cơm rồi!
Ngủ được không con?
Trong cái chỗ người ta ví von, người ta lao vào bàn tán.
Hay ho gì những anh hùng hảo hán
Chỉ đánh máy trên bàn phím mà thôi,
Nào biết thực tế là gì.
Về chưa con?
Tiếc nuối chi những phồn hoa đô thị?
Với những khôn lỏi, đớn đau và dị nghị.
Về đi!
Mẹ nuôi mà.
Sao con vẫn chưa về?
Quê mình cũng có núi non, cũng có con người, phố phường và xe cộ.
Cớ chi con cứ phải tranh với người ta
Rồi đi mãi,
Xa nhà.
Về đi!
Về nghe mẹ dạy những lễ nghi, những thói quen thường nhật,
Về nghe khôn, ngoan, chân, thật,
Về cùng mẹ nghe con!
Đi xa, mẹ nhớ lắm con à...
(Bài thơ
về đi con ---
Lam Thanh Hoai sưu tầm)
Đọc bài thơ mà thấy nghẹn đắng. Sao giống mẹ gọi mình quá. Thật sự chán đất Sài Gòn, chán cảnh bon chen rồi. Ráng kiếm 2 tỉ về quê trồng rau nuôi gà, ngày ngày luyện
bí kíp võ công, ăn cơm mẹ nấu, ăn rau ba trồng. Với tôi, chỉ cần một cuộc
sống đơn giản như thế là hạnh phúc rồi. Nghe như đâu đó vang lên tiếng hát Mỹ Linh: "
Mẹ ơi .... con sẽ về mẹ đừng mong nhé, con sẽ về để được âu yếm, bên gối mẹ tựa ngày thơ ấu và con sẽ ... con sẽ về ...".
Bài thơ hay nên lưu lại trên blog, nhân tiện thử nghiệm
SEO không cần meta keywords cho từ khóa "VỀ ĐI CON" thử coi sao.
Bài viết "Về đi con" CHƯA được đăng ký bản quyền của "Freelancer Việt Nam" nên copy KHÔNG cần để lại nguồn. Cảm ơn đã ghé thăm.